Teya Salat
Kinqlove.xtgem.com
HOMECHATBLOG

 TRANG :1| | 2 | 3 |


Xin thầy hãy dạy cho con tôi

 

(Trích thư của Tổng thống Mỹ Abraham Lincoln gửi thầy hiệu trưởng ngôi trường nơi con trai ông theo học.

Con tôi sẽ phải học tất cả những điều này, rằng không phải tất cả mọi người đều công bằng, tất cả mọi người đều chân thật. Nhưng xin thầy hãy dạy cho cháu biết cứ mỗi một kẻ vô lại ta gặp trên đường phố thì ở đâu đó sẽ có một con người chính trực; cứ mỗi một chính trị gia ích kỷ, ta sẽ có một nhà lãnh đạo tận tâm. Bài học này sẽ mất nhiều thời gian, tôi biết; nhưng xin thầy hãy dạy cho cháu biết rằng một đồng đôla kiếm được do công sức lao động của mình bỏ ra còn quý giá hơn nhiều so với năm đôla nhặt được trên hè phố...

Xin thầy dạy cho cháu biết cách chấp nhận thất bại và cách tận hưởng niềm vui chiến thắng.

Xin hãy dạy cháu tránh xa sự đố kỵ.

Xin dạy cháu biết được bí quyết của niềm vui chiến thắng thầm lặng. Dạy cho cháu biết được rằng những kẻ hay bắt nạt người khác nhất lại là những kẻ dễ bị đánh bại nhất...

Xin hãy giúp cháu nhìn thấy thế giới kỳ diệu của sách... nhưng cũng cho cháu có đủ thời gian để lặng lẽ suy tư về sự bí ẩn muôn thuở của cuộc sống: đàn chim tung cánh trên bầu trời, đàn ong bay lượn trong ánh nắng và những bông hoa nở ngát bên đồi xanh.

Xin giúp cháu có niềm tin vào ý kiến riêng của bản thân, dù tất cảmọi người xung quanh đều cho rằng ý kiến đó hoàn toàn sai lầm...

Xin hãy dạy cho cháu biết cách đối xử dịu dàng với những người hòa nhã và cứng rắn với những kẻ thô bạo. Xin tạo cho cháu sức mạnh để không chạy theo đám đông khi tất cả mọi người đều chỉ biết chạy theo thời thế.

Xin hãy dạy cho cháu biết phải lắng nghe tất cả mọi người nhưng cũng xin thầy dạy cho cháu biết cần phải sàng lọc những gì nghe được qua một tấm lưới chân lý để cháu chỉ đón nhận những gì tốt đẹp...

Xin hãy dạy cho cháu biết cách mỉm cười khi buồn bã, xin hãy dạy cháu biết rằng không có sự xấu hổ trong những giọt nước mắt.

Xin hãy dạy cho cháu biết chế giễu những kẻ yểm thế và cẩn trọng trước sự ngọt ngào đầy cạm bẫy.

Xin hãy dạy cho cháu rằng có thể bán cơ bắp và trí tuệ cho người ra giá cao nhất, nhưng không bao giờ cho phép ai ra giá mua trái tim và tâm hồn mình...

Xin hãy dạy cho cháu ngoảnh tai làm ngơ trước một đám đông đang gào thét... và đứng thẳng người bảo vệ những gì cháu cho là đúng...

Xin hãy đối xử dịu dàng với cháu nhưng đừng vuốt ve nuông chiều cháu bởi vì chỉ có sự thử thách của lửa mới tôi luyện nên được những thanh sắt cứng rắn.

Xin hãy dạy cho cháu biết rằng cháu phải luôn có niềm tin tuyệt đối vào bản thân, bởi vì khi đó cháu sẽ luôn có niềm tin tuyệt đối vào nhân loại.

Đây quả là một yêu cầu quá lớn, tôi biết, thưa thầy. Nhưng xin thầy cố gắng hết sức mình, nếu được vậy, con trai tôi quả thật là một cậu bé hạnh phúc và may mắn.


Hãy biến kẻ thù trở thành một người bạn để cùng nhau chiến đấu với lưỡi hái tử thần.

 

Trong một tiết học của các sinh viên trường mỹ thuật, vị giáo sư đưa cả lớp xem bức tranh mô tả thân phận con người của Goya, họa sĩ nổi tiếng người Tây Ban Nha.

Bức tranh mang tên Đánh nhau bằng gậy.

Trong bức tranh, Goya vẽ hai người nông dân đang xô xát nhau.

Mỗi người cầm trên tay một chiếc dùi cui sần sùi. Một người đang giơ dùi cui để bảo vệ mặt mình.

Nền trời trong xanh không để lộ một nét gì nguy hiểm sắp xảy đến.

Người ta không đoán được trời sắp dông bão hay sáng rực nữa.---

Cả lớp nhốn nháo. Ai nấy đều lao nhao muốn phát biểu trước. Có sinh viên nói đây là bức tranh diễn tả định luật bảo tồn của con người: "Đấu tranh bảo tồn sinh mạng".

Sinh viên khác: bức tranh diễn tả mục đích của con người là muốn hạnh phúc vì hạnh phúc là đấu tranh. Sinh viên khác nữa lại phân tích: bức tranh muốn diễn tả chân lý con người là động vật có lý trí, vì chỉ có thú vật mới cắn nhau mà ở đây là thú vật có lý trí nên cắn nhau bằng gậy.---

Vị giáo sư ra hiệu cho cả lớp im lặng rồi bảo các sinh viên hãy quan sát thật kỹ một lần nữa.

Cả lớp im ăng ắng.

Mãi một lúc sau ông mới chậm rãi nói: "Thoạt nhìn ai cũng nghĩ đây chỉ là bức tranh tầm thường như những bức tranh khác. Thế nhưng có một chi tiết nói lên tất cả ý nghĩa của bức tranh: hai người nông dân đang hằm hằm sát khí để loại trừ nhau lại đang mắc cạn trong cồn cát. Từng cơn gió thổi đến, cát bụi đang kéo tới phủ lấp hai người đến quá đầu gối mà hai người không ai hay biết".---

Vị giáo sư ngừng lại hồi lâu rồi nói tiếp: "Goya muốn cho chúng ta thấy rằng cả hai người nông dân này sắp chết. Họ sẽ không chết vì những cú dùi cui giáng vào nhau mà do cát bụi đang từ từ chôn vùi họ.

Thế nhưng thay vì giúp nhau để thoát khỏi cái chết, họ lại cư xử chẳng khác nào loài thú dữ: họ cắn xé nhau.

Bức tranh trên đây của danh họa Goya nói lên phần nào tình cảnh mà nhân loại chúng ta đang trải qua. Thay vì giúp nhau để ra khỏi không biết bao nhiêu tai họa, đói khổ, động đất, khủng bố, chiến tranh… thì con người lại dành giật chém giết lẫn nhau.

Bức tranh ấy có lẽ không chỉ diễn ra ở một nơi nào đó ngoài cuộc sống của các bạn, mà không chừng đang diễn ra hằng ngày trong các mối tương quan của ta với người xung quanh.

Cơn cám dỗ muốn thanh toán và loại trừ người khác có lẽ vẫn còn đang gặm nhấm nơi từng con người.

Một trong những cách tốt đẹp nhất để tiêu diệt một kẻ thù chính là biến kẻ thù ấy trở thành một người bạn. Ngay chính trong cơn quẫn bách và đe dọa tứ phía, ta hãy liên đới để bảo vệ nhau, bảo vệ sự sống, bảo vệ hành tinh này".


SỐNG THANH THẢN GIỮA ĐỜI

 

Một người không tốt với bạn, bạn không nên quá bận tâm.

Trong cuộc sống của bạn, không ai có nghĩa vụ phải cư xử tốt với bạn trừ cha mẹ.

Còn với những người tốt với bạn, bạn nên trân trọng và biết ơn điều đó.

Nhưng bạn cũng cần phải có chút đề phòng bởi mỗi người khi làm bất cứ việc gì đều có mục đích riêng của họ .

Hãy nhớ, họ tốt với bạn không đồng nghĩa với việc họ phải quý mến bạn.

Không có ai là không thể thay thế, không có vật gì thuộc hoàn toàn sở hữu của bạn.

Vì thế, nếu sau này người bạn yêu thương không còn ở bên, hay họ không còn là nơi bạn có thể đặt niềm tin, bạn cũng đừng bi lụy.

Sinh mệnh con người thực sự ngắn ngủi, bạn đừng để mỗi ngày trôi đi vô ích.

Người ta tham vọng sống lâu nhưng bạn chỉ cần sống hạnh phúc mỗi ngày.

Hãy trân trọng và yêu lấy cuộc sống hiện tại của bạn.

Trên đời này không có gì là nhất cả, tình yêu chỉ là cảm giác bất chợt đi qua cuộc đời bạn, nhưng nó sẽ theo thời gian và lòng người mà thay đổi.

Nếu như người đó rời xa bạn, bạn hãy học cách chờ đợi.

Hãy để thời gian rửa sạch vết thương, để tâm hồn bạn lắng lại rồi nỗi đau của bạn cũng sẽ dần biến mất.

Bạn đừng mơ ước một tình yêu hoàn hảo, cũng đừng thổi phồng nỗi đau khi nó không còn.

Bạn có thể bắt mình phải giữ chữ tín, nhưng không thể yêu cầu người khác làm thế với mình.

Bạn có thể yêu cầu bản thân phải đối đãi tốt với người, nhưng bạn không thể kì vọng người ta sẽ làm ngược lại.

Khi bạn tốt với họ, họ không có nghĩa vụ phải tốt lại với bạn.

Hãy nhớ điều này nếu không bạn sẽ luôn gặp ưu phiền trong cuộc sống.

Chỉ những ai có duyên phận mới trở thành người thân của nhau, cho dù trong cuộc sống bận rộn bạn ít khi gặp mọi người, nhưng bạn hãy trân trọng từng khoảnh khắc khi còn bên họ, hãy dành cho họ thời gian để yêu thương bạn hơn.


Những Mảnh Đời Bất Hạnh

 

Vào mỗi lần ra chơi, nó vẫn ngồi đó, dưới gốc cây gần cái cổng lớn của trường, nơi có thể quan sát hết những gì xảy ra bên ngoài đường phố. Đó cũng là nơi nó có thể thấy tụi bạn nhà giàu mua nhũng cây kem lạnh đến tê người,dưới cái nắng oi ả ở cái thành phố Sài Gòn nóng nực này.

Nhưng chỉ nhìn thôi. Nhà nó nghèo, ba nó không biết đang ở đâu, làm gì chỉ biết mẹ nó giờ đang làm mướn cho người ta. Lo học phí cho nó học tới lớp ba ở cái đất Sài thành này cũng là một điều khó khăn lắm rồi, chứ nói chiđến tiền ăn quà vặt của nó.

"Ực" nó cố nén nước bọt trong miệng lại, hai mắt nhắm nghiền lại, cái đầu nó cuối xuống lắc qua lắc lại thật mạnh nhiều lần cho thoát khỏi cái cảm giác thèm thuồng. Nhưng mỗi lần làm như vậy xong thì đôi mắt nó lại nhìn tụi bạn ăn kem nhiều hơn nữa.

Chẳng ai biết cảm giác của nó lúc này cả, nó cũng chẳng bao giờ kể cho mẹ nó nghe. Chỉ có một người duy nhất biết, ông vẫn nhìn theo nó mỗi lúc ra chơi. Chắc tại mỗi lần ra chơi nó cứ ngồi dưới gốc cây một mình nên ông mới để ý.

"Cháu ơi!"- Ông thò tay qua cái cổng sắt thưa thớt của trường, đôi tay gầy gò đầy nếp nhăn vẫy thằng nhỏ lại

.

Nó giật mình nghĩ thầm "chuyện gì vậy ta, mình có quen biết ông ta đâu, chắc là bảo mua vé số đây, cũng trông trúng lắm chứ mà mình có tiền đâu mà mua, ông này kêu lầm người rồi". Nhưng vì tò mò, nó vẫn lại.

"Ông cho nè, lấy mà mua kem ăn với bạn" đôi mắt ông hiền hậu nhìn nó, dúi vài tay nó tờ tiền 2000 đồng đã cũ mèm.

Nó ngạc nhiên nhìn ông lão, suy nghĩ mơ hồ trong đầu cái gì đó rồi đột nhiên giật tay lại: "Dạ không!"

Ông lão lại dúi mạnh vào tay nó lần nữa: "Do lúc nào ra chơi cũng thấy cháu ngồi đây nhìn tụi nhỏ ăn kem, chắc cháu cũng muốn ăn lắm, nên cháu cứ cầm lấy mà ăn".

Trong lúc đó, nó nhó lời mẹ dặn nhiều lần ở nhà là người lạ cho gì cũng đừng nhận.

- Con cảm ơn ông, nhưng con không lấy đâu, mẹ con bảo không được nhận tiền của người lạ, mẹ mà biết được, mẹ la con chết!

- Ông cho con đó, cầm mà mua kem ăn. Ông không có ý gì đâu, con đừng sợ.

Nó rất muốn ăn kem nhưng lại không dám nhận. Nó im lặng đứng nhìn ông. Dường như ông hiểu được những gì nó nghĩ, và cũng có thể ông là một người rất tâm lý. Ông rút cánh tay gầy gò của mình lại. Nó bắt đầu cảm thấy tiêng tiếc. Nhưng nó ngạc nhiên hơn khi thấy ông lão đưa tiền cho anh bán kem.

"Giờ thì cháu ăn chứ" – Ông mỉm cười rất dịu dàng, nụ cười làm hiện rõ những nếp nhăn trên khuôn mặt heo hắt của ông.

Lúc đó nó quên mất lời mẹ dặn, nhưng cũng chắc vì còn nhỏ quá, cái sự ngây thơ của nó được thể hiện bằng hành động rụt rè cầm cây kem rồi ăn thật chậm rãi. Nó ăn chậm thật chậm, thật chậm như thể muốn tận hưởng hết tất cả mọi thứ ngon lành, mát mẻ của que kem và tận hưởng luôn cả cái cảm giác được ăn, được quan tâm khi phải chờ đợi quá lâu rồi.

Cho đến khi trống trường báo hiệu hết giờ ra chơi, nó lật đật chào tạm biệt ông rồi cầm chặt cây kem chạy thẳng vào lớp. Đôi mắt ông lão long lanh nhìn nó chạy một cách hồn nhiên như thể ông vừa nhận một thứ gì quý giá từ nó.

Rồi cứ như vậy, lâu lâu ông vẫn ghé qua chơi cùng nó cũng tại gốc cây đó vào mỗi giờ ra chơi. Ông với nó thân lắm, có chuyện gì nó cũng kể ông nghe, trước giờ ông là người bạn thân đầu tiên của nó mà. Và dĩ nhiên, lâu lâu, ông cũng thường cho nó tờ 2000 để mua kem. Nhưng tờ bạc nào ông cho nó đều đã cũ lắm rồi.

Chiều hôm đó, lúc tan trường không biết có chuyện gì vui mà nó nhảy chân sáo trên đường về nhà. Nó đang nhảy thì bỗng nhìn thấy một đám đông, tò mò nên chạy lại xem. Vì nhỏ nhắn nên nó chen được vào giữa. Nó cũng thấy ông.

Nhưng lần này, ông lão không cười với nó nữa, ông nằm trên đường như đang ngủ. Và mọi người xung quanh bàn tán về ông rất nhiều. Ông lão bị xe máy tông phải trong khi qua đường, và một điều đặc biệt mà giờ nó mới biết: Ông là một người ăn xin.Giờ nó cũng đã hiểu vì sao những tờ bạc ông thường cho nó lại cũ kĩ đến như vậy. Nhưng sao hôm nay nó không khóc. Đôi mắt một mí nhỏ bé chỉ ươn ướt nhưng cay xè….


Của Thiên Trả Địa

 

Ngày xưa, có hai anh chàng làm nghề cày thuê cuốc mướn ở cùng chung một làng, nhà họ cũng ở gần bên nhau. Một người tên là Thiên, người kia tên là Địa.

Họ giống nhau ở chỗ anh nào anh nấy đều nghèo rớt mùng tơi và đều mồ côi cha mẹ từ lúc nhỏ, có điều Thiên rất sáng dạ và tinh khôn, bảo gì hiểu nấy, còn Địa thì không được thông minh như bạn, nhưng bản tính hiền lành chân chất và không làm mích lòng ai bao giờ.

Một hôm, Địa nói với Thiên rằng:

- Nếu chúng ta cùng như thế này mãi thì không biết bao giờ mới cất đầu lên được. Tôi thấy anh là người sẵn có khiếu thông minh, nếu anh được học hành đàng hoàng thì chắc ngày sau sẽ có kết quả tốt. Tôi đã có cách rồi, từ nay anh khỏi cần đi làm nữa, cứ cố tâm lo việc đèn sách. Tôi sẽ gắng sức làm thêm để lấy tiền nuôi anh ăn học. Lúc nào anh thành tài, thi đậu làm quan to, đôi ta sẽ chung hưởng phú quý.

Thiên nghe vậy thì trong bụng mừng lắm, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ ngần ngừ suy xét:

- Thế cũng được, nhưng ai lại bám vào anh mãi? Một mình anh làm lụng thì chắc là cực nhọc lắm!

Địa thật thà bảo:

- Có sao đâu, tôi có sức hơn anh mà, để những người thông minh như anh đi làm lụng vất vả thì phí quá đi. Tôi chịu cực được! Miễn sao sau này anh được công thành danh toại rồi thì đừng quên tôi nhé!

Thiên liền trả lời:

- Làm sao mà quên được công sức của anh. Tôi là người chứ có phải là con vật đâu!

Địa nghe bạn đoan chắc như vậy thì trong bụng vững tin lắm, vì biết Thiên có chí, chắc sẽ thành tài.

Thế rồi kể từ ngày đó Địa tận lực đêm ngày làm thuê để nuôi bạn ăn học. Thấy Thiên học mỗi ngày mỗi tiến, anh chàng lại càng hăng hái làm việc nhiều hơn, không quản chi khó nhọc.

Cứ như thế hết năm này sang năm kia, cả hai vẫn chưa ai lo bề gia thất, Địa vẫn cứ chăm chút lo lắng cho bạn yên lòng học tập.

Sau mười năm đèn sách, Thiên lần lượt đậu các khoa thi Hương, thi Hội, thi Đình và giành luôn chức Trạng nguyên.

Hắn được nhà vua bổ làm quan to, cai quản cả một vùng, có dinh thự nguy nga, có kẻ hầu người hạ đông đúc và được mọi người rất trọng vọng.

Được tin bạn mình thành đạt như lòng mong ước, Địa rất sung sướng. Lập tức, anh chàng đem trâu và cày về trả chủ, rồi anh bán phăng ngôi nhà đang ở, lấy một số tiền mua đồ lễ tìm vào dinh của bạn.

Ngờ đâu sự đời là thế, lúc cơ hàn thì có bạn có ta, lúc nên danh thì quay lưng ngoảnh mặt. Khi Địa tìm đến nơi thì Thiên đã thay lòng đổi dạ, không muốn nhận lại bạn cũ nữa. Hắn còn dặn quân canh cấm cửa không cho Địa vào.

Địa bị đuổi nên tủi thân, lủi thủi ra về. Vừa đến bờ sông, anh chàng ngồi xuống, nước mắt rơi lã chã, nghĩ đến lòng người đen bạc, số phận hẩm hiu, bây giờ có muốn về làng cũng không được nữa vì nhà đã bán mất rồi…

Cảm thông cho anh chàng hiền lành thật thà, Bụt liền hiện lên giả làm người khách qua đường, đứng lại hỏi anh:

- Làm sao mà con khóc vậy? Bộ con không biết xấu hổ ư?

Địa nghe Bụt hỏi thì kể lại đầu đuôi mọi việc. Bụt liền hóa phép cho anh một chiếc đò và dặn rằng:

- Con cứ ở đây chở khách qua lại trên sông này cũng đủ ăn rồi, khỏi phải đi làm thuê nữa.

Địa khấu đầu lạy tạ vị ân nhân đáng kính, khi ngẩng lên thì không thấy ông ta đâu nữa. Biết là thần tiên phù giúp mình nên Địa nghe lời, ở lại đó dựng tạm một túp lều nhỏ, mỗi ngày chống đò ngang đưa khách sang sông.

Việc làm của anh chàng chỉ vừa đủ nuôi miệng, không để dành được đồng tiền nào, cho nên khi đến ngày giỗ cha, Địa cũng chẳng biết lấy gì mà cúng.

Chiều hôm ấy, sau khi chở mấy người khách sang bờ bên kia, Địa vừa chèo thuyền về đến nửa sông thì lại nghe có tiếng gọi đò. Anh cho đò quay trở lại. Trời lúc ấy đã nhá nhem tối, nhưng Địa vẫn trông rõ khách là một người đàn bà còn trẻ tuổi và rất xinh đẹp.

Đò vừa cập bến thì người ấy nói:

- Phiền anh lại chở tôi sang bờ bên kia nhé!

Địa gật đầu rồi lại chống thuyền đi. Nhìn lại thấy người thiếu phụ không phải người vùng này, cốt cách coi bộ rất quý phái, trong lòng muốn hỏi nhưng chẳng dám.

Khi lên bờ, người thiếu phụ nhìn quanh rồi nói với chàng:

- Bây giờ trời đã tối mà đường còn xa quá, anh làm ơn cho tôi nghỉ nhờ qua đêm được không?

Địa bối rối thưa lại rằng:

- Nhà tôi chỉ là một túp lều tranh vách lá, chỉ sợ phu nhân không được vừa lòng thôi.

- Có gì mà không vừa lòng? Được anh tốt bụng cho nghỉ lại qua đêm là may mắn lắm rồi. Tôi biết lấy gì trả ơn cho anh đây?

Địa đưa người đàn bà về nhà của mình, trong nhà chỉ độc có một cái chõng tre, anh liền nhường lại cho người đàn bà ấy nằm, vì biết lấy đâu ra chỗ nào khá hơn được.

Thấy Địa toan đi kiếm một nơi khác ngủ, người đàn bà liền hỏi:

- Anh ở một mình, chưa có vợ à?

- Chưa. Nghèo khổ như tôi thì hơi đâu mà nghĩ đến chuyện đó.

- Thế nếu như tôi xin làm vợ anh thì anh nghĩ sao?

Địa rất bỡ ngỡ, không biết trả lời thế nào cả. Lúc ấy nàng mới nói:

- Thú thật với anh, tôi là người ở trên cung tiên. Trời thấy anh là một người tử tế mà lại chịu khổ sở quá nên cho tôi xuống trần để giúp anh.

Nói rồi nàng hóa phép biến túp lều của Địa thành một dinh cơ rất đẹp, trong nhà đồ dùng thức đựng đầy đủ, kẻ hầu người hạ từng đoàn, không thiếu thứ gì.

Địa vừa kinh ngạc vừa vui sướng trong lòng. Nàng tiên lại hóa phép cỗ bàn linh đình để anh làm giỗ cúng cha rồi bảo chàng:

- Bây giờ mình hãy ăn mặc lụa là gấm vóc cho tươm tất vào rồi bảo gia nhân khiêng kiệu đến mời anh Thiên ấy sang nhà mình ăn giỗ.

Nghe nhắc đến Thiên, Địa vẫn còn chưa nguôi nỗi buồn:

- Mình mời chi cái thứ bạn bè bất nghĩa ấy?

Nàng nhẹ nhàng bảo chồng:

- Thì mình cứ nghe theo lời em đi mà! Chuyện cũ chàng hãy bỏ qua đi, bây giờ chúng ta được sung sướng hạnh phúc như thế này là mãn nguyện rồi, mời anh ấy đến thắp nén hương giỗ cha là hợp quá đi chứ. Vả lại để cho anh ấy biết mình cũng đâu có thua ai.

Địa nghe lời vợ, lên kiệu cho gia nhân đưa đến thăm dinh cơ của Thiên. Thấy Địa lần này có người đưa kẻ rước nên hắn tiếp đãi chàng có phần tử tế hơn nhiều.

- Chẳng hay có chuyện gì mà chú đến đây?

Địa cũng lịch thiệp đáp từ:

- Tôi đến mời anh ngày mai đến nhà ăn giỗ thân phụ. Mong anh nghĩ đến tình bạn năm xưa mà đến thắp nén nhang cho thân phụ tôi vui lòng nơi chín suối.

Thiên vẫn giữ thói huênh hoang cao ngạo như trước:

- Hà hà… Được thôi! Chú muốn ta đến chơi thì hãy trải chiếu hoa từ đây tới nhà, ta sẽ đến.

Địa về kể lại thì nàng liền bảo:

- Tưởng gì, chứ việc ấy có gì khó khăn lắm đâu, mình cứ yên tâm lo nhang đèn cho cha đi.

Nàng tiên lại hóa phép ra thành hàng nghìn chiếc chiếu hoa trải một đoạn đường dài từ nhà mình đến dinh cơ của Thiên đang ở.

Thiên không ngờ trong thời gian vừa qua Địa cũng trở nên giàu có lớn, nên hắn mới quyết định đến xem cho rõ sự tình.

Đến nơi, hắn rất lấy làm lạ khi thấy nhà cửa và mọi thứ đồ đạc của Địa sang trọng ít có nhà nào bì kịp, hỏi do đâu mà có thì Địa chỉ cười tủm tỉm bảo là nhờ ơn Trời thôi.

Được một lúc thì mâm giỗ được dọn ra để mời khách, Địa đưa vợ ra giới thiệu với bạn cũ và đích thân nàng rót rượu mời từng người.

Thấy nàng vừa đẹp vừa sang, hắn đâm ra mê mẩn và ganh tị với hạnh phúc của bạn. Khi đã ngà ngà men rượu, hắn lại nổi lên lòng tham tới mức mù quáng. Hắn nói với Địa:

- Không ngờ chú mày được sung sướng như vậy. Chú đổi vợ chú cùng cơ nghiệp này cho tôi, thì tôi sẵn sàng nhường chức quan cùng dinh cơ của tôi cho chú. Chịu không?

Địa liền đưa tay can gián:

- Anh say quá nên nói bậy rồi. Ai mà lại làm chuyện lạ kỳ như thế?!

Nhưng gã bạn bất nghĩa vẫn cứ cương quyết bảo:

- Ta nói thật mà! Nếu không tin thì cứ bảo lý trưởng ở đây làm tờ giao ước ngay đi!

Không bao giờ Địa lại muốn như thế, nhưng nàng tiên nói nhỏ vào tai chồng, xui Địa cứ việc bằng lòng đi, để nàng tự lo liệu.

Và thế là sẵn có cụ lý trưởng sang ăn giỗ nên hai bên liền làm tờ giao ước, điểm chỉ hẳn hoi để sau này đừng ai lật lọng.

Giấy tờ giao ước đâu đó xong xuôi thì Địa gạt nước mắt giã biệt người vợ tiên, lên võng về dinh cơ của Thiên mà tâm trạng rối bời, chẳng biết phải xử sự như thế nào cho phải lẽ với nàng đây?!

Còn Thiên thì quá say rượu nên nằm ngủ một giấc li bì, không biết trời đất gì nữa cả, đến sáng hôm sau hắn mới tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn quanh thì thấy mình đang nằm trong một túp lều tồi tàn bên sông, bên cạnh là tờ giao ước với Địa.

Hắn nhìn quanh tìm kiếm, nhưng người vợ đẹp cùng dinh cơ lộng lẫy ngày hôm qua đã biến mất theo mây về trời, không còn chút dấu vết nào nữa cả.

Hối hận thì đã muộn, có kêu gào cách mấy cũng uổng công vì hắn đã điểm chỉ vào tờ giao ước rồi.

Giờ đây, hắn chỉ biết làm nghề chống đò qua sông thay cho Địa, còn Địa nhờ ơn Trời ban cho nên hóa ra thông minh và khôn ngoan, làm quan sung sướng mãi.

Ngày nay, mỗi khi người ta muốn ám chỉ việc những kẻ làm ăn bất nghĩa phải trả giá thì họ thường hay nói câu "Của Thiên trả Địa" là do sự tích câu chuyện này mà ra.


Vẻ ngoài không "tả" được tâm hồn

 

Vẻ bề ngoài, suy cho cùng cũng chỉ là một lớp vỏ bọc. Có thể đó là vỏ bọc xấu xí của một nhân cách cao đẹp hay cũng có thể là lớp ngụy trang hào nhoáng cho một trái tim đen.

Ở một ngôi làng nọ có người đà nông nghèo khổ, tàn tật tên là Pundit. Anh không có bất cứ một thứ gì ngoài bộ quần áo rách tả tơi trên người. Nhưng đổi lại, Pundit có một trí thông minh khác người. Anh am hiểu mọi lĩnh vực trong cuộc sống và thuộc làu Kinh Thánh.

Vì quá nghèo mà không có khả năng lao động nên Pundit phải đi xin ăn. Anh đi từ nhà này sang nhà khác và cầu xin: "Làm ơn cho tôi một chút gì để ăn được không?". Nhưng đi đến đâu anh cũng gặp phải ánh mắt khinh miệt vì bộ quần áo "rách như tổ đỉa" của mình. Mọi người đều nghĩ anh bị điên và xua đuổi: "Đi đi!".

Bỗng một hôm anh được cho một bộ quần áo mới. Khoác bộ cánh mới trên người, Pundit quay trở lại xin ăn những nhà trước đây anh đã từng xin. Khi đến ngôi nhà đầu tiên, chủ nhà mở cửa và niềm nở nói: "Mời anh vào nhà. Chúng tôi rất vui nếu được mời anh một bữa ăn".

Pundit ngồi vào bàn. Trước mặt anh là rất nhiều món ăn ngon, nào là súp, nào là thịt gà, nước ngọt... Nhưng Pundit không ăn ngay, mà từ từ lấy một miếng thịt nguội và "đút" cho bộ quần áo mới của mình: "Ăn! Ăn đi!"

Tất cả mọi người trong nhà đều rất ngạc nhiên và không hiểu anh ta đang làm cái quái gì. Họ thắc mắc: "Quần áo thì làm sao ăn được thức ăn? Anh bị điên à?".

Pundit liền đáp trả: "Tôi thực lòng biết ơn bộ quần áo mới này vì nhờ nó mà tôi đã có bữa ăn ngày hôm nay. Chỉ mấy hôm trước thôi, chính tôi đã đến hỏi xin cơm ở ngôi nhà này nhưng bị xua đuổi. Đúng là tôi có tất cả nhờ vào bộ quần áo mới. Vậy nên tôi phải cảm ơn nó, cho nó ăn".

Đừng bao giờ đánh giá con người qua vẻ bề ngoài của họ, nếu chưa tiếp xúc bạn đừng nhận xét về ai. Sẽ rất tuyệt nếu một ai đó là sự kết hợp hoàn hảo của trí tuệ và nhan sắc. Nhưng trên đời này, có bao nhiêu người may mắn nhận được sự hoàn hảo kia? Một vẻ bề ngoài xấu xí nhưng đó có thể là vỏ bọc của một tâm hồn đẹp, một nhân cách đẹp. Có tiếc không khi ta bỏ lỡ những người tốt với ta thực sự chỉ vì lớp áo, lớp quần?


Cuộc sống vẫn tiếp diễn

 

Vào buổi tối ngày 22 tháng 9 năm 1963, bốn chàng trai trẻ lên ô tô đi từ thành phố Majadahonda đến thành phố Madrid, Tây Ban Nha. Cả bốn người là bạn tốt của nhau và cùng tận hưởng một chuyến đi đêm, đó cũng là chuyến đi họ không bao giờ quên được.

Julio là một trong bốn người ngồi trên xe tối hôm đó. Mơ ước của anh là trở thành cầu thủ đóng đá chuyên nghiệp, để được chơi cho đội bóng mà anh yêu thích từ khi còn bé - Real Madrid.

Anh đã nuôi dưỡng ước mơ, theo đuổi nó khi mới lên vài tuổi và ước mơ đó vừa chớm thành hiện thực. Anh có tiềm năng dồi dào và nổi nên như một thần đồng. Real Madrid vừa ký hợp đồng với Julio vào vị trí thủ môn và anh được kỳ vọng sẽ trở thành thủ môn số một trong đội tuyển quốc gia Tây Ban Nha. Cuộc đời không thể tuyệt hơn với Julio, anh là một ngôi sao đang lên, cho đến buổi tối hôm ấy, khi anh bước lên chiếc xe cùng các bạn của mình. Như thế định mệnh đã an bài, ước mơ của anh kết thúc vào cái đêm định mênh đó.

Tầm 2 giờ sáng, chiếc xe chở Julio và mấy người bạn gặp tai nạn giao thông nghiêm trọng. Julio tỉnh lại trong bênh viện Eloy Gonzalo ở Madrid và phát hiện ra mình bị liệt nữa người. Các bác sĩ nói rằng anh sẽ nằm trên gường mười tám tháng với hy vọng phần xương sống bị tổn thương có cơ may lành lại. Ngay cả thế, chuẩn đoán bệnh tình của anh cũng không có gì sáng sủa. Không có gì chứng tỏ việc Julio có thể đi lại được. Nhưng có một điều chắc chắn, sự nghiệp bóng đá của anh đã chấm dứt.

Hằng đêm, suốt mười tám tháng trong bệnh viện, julio chỉ biết nghe đài và làm thơ - những dòng thơ buồn, trâm ngâm, trữ tình, tự vấn về thân phận con người và ý nghĩa cuộc sống. Khi đọc những dòng thơ Julio viết , một trong những nam y tá phụ trách chăm sóc anh tên là Eladio Magdaleno đã đưa cho Julio một cây ghi ta và khuyến khích anh phổ thơ thành nhạc.

Ca hát trở thành thú vui của Julio,một cách để quên đi những ngày tháng hạnh phúc khi còn là vận động viên. Nhưng, mỗi ngày trôi qua, ca hát đã trở thành niềm đam mê hơn là một trò tiêu khiển. Anh vẽ nguyệch ngoạc lên cây ghi ta để học các âm cơ bản. Sau mỗi tuần, càng nhiều chữ số xuất hiện hơn và chỉ sau một khoảng thời gian ngắn, anh đã phổ nhạc được các bài thơ của mình.

18 tháng trôi qua và Julio đã phục hồi sau chấn thương, anh quyết định quay lại Đại học Murcia để tiếp tục học của mình. Về sau, Julio sang Anh để nâng cao khả năng Anh ngữ, đầu tiên anh học ở trường Ramsgate, Kent rồi đến trường dạy ngôn ngữ Bell ở thành phố Canbridge. Thỉnh thoảng vào cuối tuần, anh biểu diễn ở quán Airport, chuyên hát lại những bản nhạc nổi tiếng thời bấy giờ của Tom Jones, Engelbert Humperdinck và The Beatles.

Khi Julio trở về quê nhà ở Tây Ban Nha, anh tìm một ca sĩ để biểu diễn các bản nhạc của anh sáng tác. Anh đem bản nhạc đầu tiên của mình đến một phòng thu ở Madrid và nhờ họ giới thiệu một ca sĩ. Người quản lý sao khi nghe Julio trình bày tác phẩm đã tỏ ra bối rối. Tại sao người như Julio lại cần một người khác hát nhạc của mình? Julio là người đàn ông đẹp trai đầy hấp dẫn với mái tóa đen tuyền, đôi mắt to màu nâu, nước da rám nắng min màng và một nụ cười có thể khiến bao phụ nữ tim đập chân run. Anh còn sở hữu một chất giọng đặt trưng, cao độ hoàn hảo. " Tại sao anh không tự hát nhạc của mình?", người quản lý hỏi. Julio đáp, " Bởi tôi không phải là một ca sĩ".

Nhưng sau cùng, Julio cũng làm theo lời khuyên của vị quản lý và biểu diễn một trong những bài hát của mình trong một cuộc thi âm nhạc tại Tây Ban Nha. Vào ngày 17 tháng 7 năm 1968, hơn 5 năm sau vụ tai nạn gần như hủy hoại cuộc đời anh, Julio giành được giải nhất tại Liên hoan ca nhạc Benidorm với bài hát La Vida Sigue Igual (Cuộc sống vẫn tiếp diễn) và ngay sau đó, anh được mời ký hợp đồng thu âm với hãng Columbia Records.

Bạn có thể đã nghe Julio hát. Bạn thậm chí có thể đang sở hữu một trong những album của anh ấy. Mặc dù người đàn ông này đã mất đi ước mơ thời niên thiếu trong một tai nạn khủng khiếp, anh vẫn tiếp tục vươn lên để trở thành nghệ sĩ có số đĩa bán chạy nhất trong lịch sử âm nhạc Mỹ La-tinh và là một cái tên nổi tiếng toàn thế giới. Người đàn ông đã mất đi những ước mơ đã tìm thấy mặt phải thông qua một ước mơ mới, lớn hơn cả điều mà anh bị tước mất. Tên anh ấy là Julio Iglesias.

"Khi cánh cửa này đóng lại, một cánh cửa khác sẽ mở ra. Nhưng ta thường quá tiếc nuối cánh cửa đã đóng sập kia đến nỗi không để ý cánh cửa mới mở ra chờ đón mình"

Hellen Keller

Trong cuộc sống nhiều khi gặp những khó khăn bất trắc trong cuộc sống, chúng ta đừng bi quan hãy cố gắng phấn đấu và suy nghĩ tích cực biết đâu những khó khăn chỉ là nhất thời tiềm ẩn phía sau nó là một cơ hội mới, một niềm đam mê và khát vọng mới.


 TRANG : | 1 | | 2 | | 3|